thơ PHAN TẤN ÍCH
Chiều say không thấy lối về
Quên luôn một thoáng cận kề bên em
Giọng ai hát, thấy êm đềm
Dưới nương có tiếng đàn chim gọi bầy
Trời cao nguyên thấp nhiều mây
Ta nghe trong gió đong đầy hơi men
Cơn mưa rửa nỗi ưu phiền
Cho ta một chút bình yên giữa đời.
cây số 92, Eahlleo, 2006.