BÀI CA HOANG MÃ

Cuộc đời ai cũng có lúc dừng chân,
Sao ta mãi là loài ngựa hoang rong ruổi!
Thời chiến chinh tuổi thơ qua rất vội…
Vết thù còn in đậm trên lưng.
Thuở yêu em ta là kẻ khốn cùng
Dâng tất cả rồi tàn phai tất cả.
Vào cuộc sống đôi tay mềm bé quá
Nên lợi quyền chẳng dám ở chơi lâu!

Ta về đâu,ta biết phải về đâu?
Đời toan tính khó chen tình thi sĩ.

Thì thôi nhé nuốt phăng đường thiên lý…
Vượt Trường Giang về với cội nguồn xa
Giữa núi rừng hoang vắng một mình ta,
Không vướng bận,muộn phiền,bon chen nữa!.
Trong suối mát ta trần truồng gột rửa,
Bao nhọc nhằn của quá khứ bi thương.

“Loài ngựa hoang ta chẳng có quê hương”
Đâu dung chứa là Thiên Đường vẫy gọi.

Nên số kiếp ta suốt đời dong ruổi…
…Bỡi thế tình thay đổi quá ư mau!
Ta về đâu, còn hỏi phải về đâu?
Trời đất rộng tung bờm…ta phi mãi.

Dục Mỹ 1998

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.