MẮC MỚ

Mắc mớ gì nhận ra nhau sau cuộc bể dâu này,
Không phải mũi tên xưa đã rơi theo hồng thuỷ?
Lúc ta về thăm nơi đóng quân năm cũ,
Đôi mắt bên ngoài rào thép gai như còn lúng liếng đâu đây…

Nếu lỡ ta không cố tình đón xe bên em dang ngồi may,
Làm sao nghe câu “thuở ấy có chi là xa lắm”
Ánh mắt ấm giấu sau lần vải mỏng,
Cũng thế mà, em vẫn ngồi với anh nơi đây…

Dòng sông kia mùa đầy mùa cạn
Nước đi, nước về, cây cầu nào hẹn,
Mắc mớ gì trong đống tan hoang bên cầu bổng hiện lên em.
Đ. K. C.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.