BÀI THƠ KHÓC MẸ

Tháng Bảy ta, nhiều trang, nhiều báo đã có lắm bài cúng cô hồn các loại. Cũng đành thôi, thời trộm cướp như rươi, cướp đêm cướp ngày nhan nhản; thời những kẻ sát nhân mỗi ngày càng trẻ hoá, đa dạng hoá, cái chết ngẫu nhiên ngẫu hứng đến vô tình..; thời tai hoạ ẩn tàng trong từng miếng ăn hơi thở… Cho nên thế nhân phải cung kính đến thập loại Các Bác Cô Hồn…

Nhưng tháng Bảy cũng còn một lễ nữa. Lễ Thắng-Hội Vu-Lan. Mùa Báo Hiếu. Nhớ Mẹ. Một bông hồng cho anh. Một bông hồng cho em. Và một bông hồng cho những ai đang còn mẹ…

Tôi trích câu thơ của một vị Thiền sư mà không mở ngoặc, bởi nghĩ đã thân thuộc, phổ biến đến độ như là của mọi người, như ca dao, như mây trôi, như nước chảy…

Bạn ta, những đêm bên giường khuya chăm mẹ, cũng như ta đã từng, nhưng khá hơn ta là đã chịu ghi lại những tâm tư, những xúc động, tình cảm rất thật, rất chân của mình theo từng hơi thở mẹ…

Khoảng chừng nửa năm trước, Bạn đọc cho ta nghe mấy khổ thơ. Cảm quá, ta bảo Bạn mail cho cả bài. Bạn trả lời chưa được, khi nào Mẹ vãn, bạn mới làm xong câu cuối.

Ngày Mẹ bạn về trời với Chúa, ta trễ bước tiển đưa, lòng áy náy buồn…

Nay mùa Vu Lan đã đến. Đọc lại, post lên bài thơ của Bạn—có thể với ai đó thì bài thơ chẳng hay ho, mới mẻ gì—Nhưng với ta và Bạn, ta xem như là đang đọc một thời kinh Báo Hiêu vào thời Thắng-Hội Vu-Lan…

Và, Bạn đọc tôi ơi! Tôi xin tặng Bạn Một-Bông-Hồng…

Lang-Vườn

Tháng Bảy-Giáp Ngọ.

     BÀI THƠ KHÓC MẸ
 Thơ Phan-Tấn-Ích.

Mẹ tôi một bà mẹ Việt Nam

Ngày các con trưởng thành
Ngày cháu chắt lớn khôn
Cũng là thời gian của Mẹ
Những tháng ngày sau cuối

Căn phòng ấm không đủ làm yên giấc
Tâm lý còn sợ gió táp mưa sa
Mẹ chưa quên thời chiến tranh khốc liệt
Lòng chưa nguôi khói lửa ngập quê nhà

Thời mái lá tường xiêu
Thời đói cơm thiếu áo
Thời bạo chúa lên ngôi
Thời tương tàn huynh đệ
Thòi bao cuộc chia xa
Thời chìm đắm quê nhà.

Mỗi ngày đi qua, tối rồi lại sáng
Mẹ tự giam mình trong bốn bức tường vôi
Chọn đức tin đẻ làm bầu bạn
Lấy lời nguyện cầu làm lễ đăng quang

Trên đời này không ai vĩnh thọ
Thượng thọ rồi con mừng lắm mẹ ơi!
Tôi vẫn cố tin có một Nước Trời
Để thiên thần chắp cho đôi cánh mẹ
Tôi vẫn biết một ngày không còn Mẹ
Nhưng thời gian có dừng lại bao giờ
Tôi cũng nghe đời là bể khổ
Sinh ra rồi chết đi là chuyện bình thường
Ngày tháng cưối năm tiết trời lạnh giá
Ươm mầm ngậm ngùi trong nỗi tiếc thương
Tay mẹ lạnh không còn là điều lạ
Đã gần hết rồi nguồn máu trong tim
Bầu sữa mẹ ngày xưa con vắt cạn
Tình mẹ vẫn đầy nguồn sống nuôi con
Thuở chào đời mẹ chăm con không biết
Ngày cuối đời con chăm mẹ có hay

Sáng nay mẹ không còn tự đứng lên
Đôi chân xiêu không chở nổi tấm thân gầy
Đôi mắt lạc thần, bờ môi khô héo
Con biết rằng Mẹ sắp phải ra đi

Đi về nơi đâu có ai đưa đón
Đi về cuối nguồn hay xuôi lại giòng sông

Rồi sáng nay Mẹ không còn thức dậy
Đẻ thấy mặt trời, nhận diện cháu con
Mẹ đã đi rồi sang miền miên viễn
Cõi vĩnh hằn lòng mẹ có buồn vui

Tôi còn lại đây giòng đời trước mặt
Sáng trưa chiều nhìn những chuyến xe qua
Con nước chảy xuôi, hàng cây rụng lá
Mặt đất ngậm ngùi đón mặt trời lên
Con vẫn sống, đợi đến ngày theo Mẹ
Đoàn tụ trùng phùng trên cõi bao la.

PHAN-TẤN-ÍCH
Tháng 7-2014.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.