VAI MẸ

THƠ CHO MÙA VU LAN.
(Trích thơ D.K.CÔN)

VAI MẸ
(kính tặng Mẹ)

Gánh mẹ gánh mấy vai nào chịu nổi
Trai làng nhấc lên để xuống, lắc đầu
Ngày đi về những sáu mươi cây số
Đôi chân trần rướm máu cũng quên đau

Tuổi thơ mẹ, sớm đôi vai nhói buốt
Gánh đầu đời trĩu xuông bóng mồ côi
Tử biệt sinh ly lệ đau chảy ngược
Mặn trĩu hai đầu nước mắt mồ hôi

Chợ Giã, chợ Đèo, Phú Nông, Phiên thứ
Tần tảo đêm đen xuống vực lên ngàn
Ma cỏ hùm beo cũng thương đảm phụ
Đường xa mà bóng tối cứ mênh mang.

Đường xa mà lửa bom giông bão
Gồng gánh đàn con vẹt đạn đi
Lội bom mìn lấy mình đổi gạo
Vì chồng con thân mẹ sá gì

Mẹ gánh tám mươi năm mưa nắng
Phiên chợ bể dâu tan hợp bao lần
Một tang chồng, một quê hương cay đắng
Nuốt nước mắt vào cho cứng đôi chân

Mẹ bán mẹ mua bao năm vẫn thiếu
Nhật nguyệt gánh đi không theo mẹ về
Tóc trăng lưng còng chân run vai yếu.
Mẹ vẫn gánh hoài con đường sớm khuya

Còn thở, chợ đời còn xa ngái
Chiếc bóng bên chân mẹ cũng quên già
Con Mẹ sáu mươi cứ là thơ dại
Vẫn dõi Mẹ về từ chợ chiều xa

Đ.K.C.

2009 (tháng 5 âm của Mẹ-lần thứ 80).

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.