DẶM VỀ

Đôi lời
Đất trời đang vào những ngày nắng nóng như nung rang mọi thứ, ở mọi nơi.

Mời bạn đọc lại một bài thơ cũ. Bài thơ nếu như tính theo kiểu “tuổi ta”, “tuổi mụ” của người mình thì đến nay cũng đã vừa “Đáo Tuế”.

Những ai ở độ 0.5 (over fifty) hoặc U70, U80 đã từng mê thơ Nguyễn Bính, Quang Dũng, Thâm Tâm, tôi dám chắc là cũng đã thuộc lòng ít nhất là vài khổ của bài thơ này; bởi có lần, cách đây cũng khoảng năm bảy năm, tôi tình cờ bắt gặp một bà ngoại tuổi chẵn 60, tôi biết chắc là chị chưa học đến tú tài đang đưa võng à ơi ru cháu bằng câu “Mai chị về em gởi gì không…”

Về xuất xứ, ngọn nguồn, tác-giả-được-cho-là, tác giả chính v.v… thì cũng đủ làm một bài tươm tươm cho môt kỳ báo văn-nghệ. Nhưng thôi, chuyện đó chắc cũng đã nhiều người làm.

Mời bạn thưởng thức cái khí vị mang mang; cái lành lạnh thê thê của sương chiều rừng thu…

DẶM VỀ

Mai chị về em gởi gì không
Mai chị về nhớ má em hồng
Đường đi không gió lòng sao lạnh
Bụi vượt ngang đầu mong nhớ mong

Quê chị về xa tít dặm xa
Rừng thu chiều xao xác canh gà
Sương buông khắp lối đường muôn ngả
Ngựa lạc cành hoang qua lướt qua

Ngựa chị dừng bên thác trong veo
Lòng chị buồn khi nắng qua đèo
Nơi đây lá rạt vươn chân ngựa
Hươu chạy theo đàn theo gió theo

Rừng đêm nhoà bóng nhớ hoang mang
Ngựa chị vừa qua thác sao vàng
Sao trôi đáy nước roi chân ngựa
Buồn dựng đôi mi ngàn lại ngàn.

Thu 1945.
Nguyễn-Đình-Tiên (1924-1995).

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.